Đây gọi là bệnh cũng được ... Mong các cao thủ giúp em với.
Bạn gái em bị bệnh vô tâm vô tư, nặng lắm.
Em và bạn em quen nhau đã 3,4 năm rồi. Cô ấy là người tỉnh khác mới chuyển về Hà Nội công tác và ở đây luôn.
Mới yêu nhau thì em cũng thấy tốt không có gì bàn cãi chỉ tội là cô ấy dường như không nồng nhiệt trong liên lạc lắm. Có lần không gặp nhau cả nửa tháng trời mà cô ấy cũng không liên lạc luôn.
Em thì liên lạc thường xuyên lắm. NGày nào cũng gọi 1,2 lần.
Mới đâu thì em nghĩ là cái này có thể chịu đựng được. nhiều khi phát điên vì mình tử tế quá, quan tâm tới cô ta quá mà cô ta không mặn mà quan tâm lắm tới mình. Đôi khi em nghĩ là cô ấy có người khác, cũng có thể là không yêu mình nữa.
Nhưng lúc gặp thì cô ấy luôn nói là cô ấy yêu em và chỉ mình em mà thôi. Và em cũng đã nhiều lần quan sát, theo dõi bằng nhiều cách và có thể khẳng định 100% là cô ấy không có ai khác.
Có lần em thử không gọi cho cô ấy, thì 2, 3 tuần cô ấy cũng không liên lạc lại. Hoặc 4,5 ngày mới gọi 1 lần.
Tới bây giờ thì em có thể kết luận cô ấy bị bệnh vô tâm quá nặng. Căn bệnh này làm em khổ lắm, nhiều lúc làm việc chiến đấu mong có chỗ dựa vững chắc hậu phương, thế mà tất cả những gì em thu được chỉ là việc bị bỏ quên, lãng quên. Em quan tâm tới cô ấy lắm, lúc nào cũng lo, cũng nghĩ tới.
Em đã nghĩ tới nhiều cách
- Nói cho cô ta hiểu nhưng vô ích, cô ta hứa nhưng lại vẫn thế
- Giả vờ giận, nhưng cũng vô ích, vì cô ấy có thể cho em "de" 2,3 tuần là bình thường, tớil úc em ko chịu được lại phải gọi cho cô ấy.
- Bỏ. Nhưng không được, vì em đã yêu cô ấy quá rồi. Cứ nghĩ cô ta trong vòng tay ai khác là em thấy đau, đau lắm.
Bạn gái em bị bệnh vô tâm vô tư, nặng lắm.
Em và bạn em quen nhau đã 3,4 năm rồi. Cô ấy là người tỉnh khác mới chuyển về Hà Nội công tác và ở đây luôn.
Mới yêu nhau thì em cũng thấy tốt không có gì bàn cãi chỉ tội là cô ấy dường như không nồng nhiệt trong liên lạc lắm. Có lần không gặp nhau cả nửa tháng trời mà cô ấy cũng không liên lạc luôn.
Em thì liên lạc thường xuyên lắm. NGày nào cũng gọi 1,2 lần.
Mới đâu thì em nghĩ là cái này có thể chịu đựng được. nhiều khi phát điên vì mình tử tế quá, quan tâm tới cô ta quá mà cô ta không mặn mà quan tâm lắm tới mình. Đôi khi em nghĩ là cô ấy có người khác, cũng có thể là không yêu mình nữa.
Nhưng lúc gặp thì cô ấy luôn nói là cô ấy yêu em và chỉ mình em mà thôi. Và em cũng đã nhiều lần quan sát, theo dõi bằng nhiều cách và có thể khẳng định 100% là cô ấy không có ai khác.
Có lần em thử không gọi cho cô ấy, thì 2, 3 tuần cô ấy cũng không liên lạc lại. Hoặc 4,5 ngày mới gọi 1 lần.
Tới bây giờ thì em có thể kết luận cô ấy bị bệnh vô tâm quá nặng. Căn bệnh này làm em khổ lắm, nhiều lúc làm việc chiến đấu mong có chỗ dựa vững chắc hậu phương, thế mà tất cả những gì em thu được chỉ là việc bị bỏ quên, lãng quên. Em quan tâm tới cô ấy lắm, lúc nào cũng lo, cũng nghĩ tới.
Em đã nghĩ tới nhiều cách
- Nói cho cô ta hiểu nhưng vô ích, cô ta hứa nhưng lại vẫn thế
- Giả vờ giận, nhưng cũng vô ích, vì cô ấy có thể cho em "de" 2,3 tuần là bình thường, tớil úc em ko chịu được lại phải gọi cho cô ấy.
- Bỏ. Nhưng không được, vì em đã yêu cô ấy quá rồi. Cứ nghĩ cô ta trong vòng tay ai khác là em thấy đau, đau lắm.