Đây là câu chuyện thực tế về tình yêu của mình. Mình mong các bạn có comment thì hãy comment lịch sự nhé, còn bạn nào comment kiểu trêu đùa thì mình mong bạn đấy đừng comment. Thanks mọi người trước vì lắng nghe câu chuyện của mình.
Mình và người yêu (cũ thôi nhé, vì bg cũng ko còn gì nữa rồi) học chung lớp cấp 3, mình và cô ấy bắt đầu yêu nhau từ năm lớp 11 và nó kéo dài đến hết thời sinh viên và khi hai đứa ra đi làm được 1 năm (thật ra thì cô ấy ra đi làm trước mình, mình thì chỉ mới đi làm được 3 tháng). Khi yêu mình đã giành hết tình cảm cho cô ấy, hy sinh cả những thú vui của bản thân với bạn bè để dành hết yêu thương cho cô ấy, với mình cô ấy bao giờ cũng là số 1, bạn bè và ngay cả gia đình mình đều để đằng sau. Sinh viên bọn mình đều học 4 năm, nhưng mình sau khi học xong lại tiếp tục học thêm 1 khoá học khác mất 1 năm vì mình nghĩ nếu mình học thêm vì công việc sau này của mình sẽ tốt và sẽ đảm bảo được thu nhập cho 2 đứa và cô ấy sẽ không phải bận tâm về việc tiền bạc. Và mọi thứ đều đúng như dự định của mình, mình học thêm 1 năm, ra có công việc tốt và mức lương dù không thật sự cao nhưng nói chung để 2 đứa chi tiêu thì mình tiền lương của mình cũng đủ. Duy nhất chỉ có một điều không như dự định của mình là trong thời gian mình đi học, cô ấy đi làm thì cô ta đã thay đổi. Cái này cũng có lỗi một phần vì mình, do thời gian học thêm 1 năm quá bận, mình thường phải học cả ngày, tối về còn phải lo các bài thuyết trình nên thời gian mình dành cho cô ấy không được nhiều, nhất là vào các kỳ thi. Thật ra mình nhận thây sự thay đổi của cô ấy cách đây cũng nửa năm rồi chứ không phải đến tận bây giờ. Mình biết cô ấy thích đi công tác, thích được đi ăn với thanh niên trong cơ quan, thường xuyên nhắn tin với các thằng cơ quan khác và trong 1 lần máy mình hết pin, mình mượn máy cô ấy thì mặt cô ấy bỗng biến sắc, cô ấy còn giả vờ quàng tay qua vai ôm mình rồi tay ấn phím xoá đi các tin nhắn mà sợ mình đọc mất. Mình tôn trọng không gian riêng của cô ấy và lúc đó vẫn tin với cô ấy, mình chỉ nghĩ là những tin nhắn bạn bè hoặc đồng nghiệp đùa nhau mà cô ấy không muốn mình đọc vì sợ mình hiểu lầm. Mình yêu cô ấy đến lúc chia tay là 6 năm 8 tháng 9 ngày, sau khi yêu nhau được gần 3 năm thì mình và cô ấy quan hệ lần đầu tiên. Mình không phải là người vô trách nhiệm. Mình hiểu được trinh tiết đối với người con gái quan trọng như thế nào và thật sự mình đã dành hết yêu thương, những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy. Mặc dù cô ấy là người ích kỷ, lúc nào cũng chỉ thích đi chơi bạn bè, không quan tâm j đến mình, lúc nào cũng chỉ muốn mình lo cho cô ấy, lúc nào cũng chỉ muốn nhận tình cảm của mình và không quan tâm j đến mình cả. Cũng vì chuyện mình lấy đi sự trong trắng của cô ấy nên nhiều chuyện mình đã bỏ qua cho cô ấy. Cách đây 2 tháng, cô ấy đi chơi qua đêm, em gái cô ấy tưởng cô ấy đi chơi với mình nên đã gọi điện cho mình vì điện thoại cô ấy không gọi được. Mình đang ở nhà mà rất lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy đi đường có chuyện j, đang dắt xe ra ngoài để đi tìm cô ấy thì em gái cô ấy gọi điện cho mình và bảo chị gái ngủ lại cùng bà chị cùng cơ quan. Không hiểu sao những việc liên quan đến cô ấy mình lại có cảm giác rất đúng, cũng có thể vì mình yêu cô ấy lâu quá. Mình có cảm giác không yên và nghĩ rằng mình đang bị phản bội. Mãi đến tận 1h trưa ngày hôm sau cô ấy mới về nhà. Ngay tối hôm đó mình đã gặp và nói chuyện với cô ấy. Lúc đầu mình chỉ định nhắc cô ấy là nếu đi chơi qua đêm thì phải gọi điện về báo sớm không mọi người lo. Mình hỏi cô ấy là cô ấy gọi điện về báo với mọi người ở nhà lúc mấy giờ thì cô ấy bảo là 9h (trong khi mình biết chắc lúc đấy là 11h30 vì trước đấy vài phút em gái cô ấy còn lo lắng gọi điện hỏi cô ấy có đi với mình không). Mình bảo cô ấy hãy nhớ lại là gọi về lúc mấy giờ thì cô ấy chối quanh và cuối cùng cô ấy chả lời xẵng giọng là 10h với ánh mắt thách thức. Mình hỏi cô ấy ngủ ở nhà ai thì cô ấy bảo đi chơi xong ngủ lại nhà chị cùng cơ quan, có lẽ do yêu nhau lâu và mình quá hiểu cô ấy nên khi nhìn cách cô ấy trả lời mình biết là cô ấy nói dối, mình nhẹ nhàng bảo cô ấy lấy điện thoại ra và gọi cho chị đấy và hỏi chị đấy xem tối qua em ngủ nhà chị có đánh rơi chìa khoá, chị tìm giúp em xem có không. Cô ấy đã giữ chặt cái điện thoại và không chịu gọi. Mình hỏi em ngủ ở nhà thằng khác đúng không, em không trả lời và khi mình hỏi lại đến lần thứ 3 thì em lại xẵng giọng bảo là "uh". Lúc đó mình như sụp đổ, mọi thứ đối với mình như chấm hết, mình kiên quyết chia tay. Ngày hôm qua là vừa tròn 2 tháng, mình hẹn gặp em. Mình vẫn hy vọng, mình cho em trả lời lại câu hỏi của mình 2 tháng trước là em ngủ ở đâu vì mình vẫn hy vọng hôm đó em giữ sĩ diện với chị cùng cơ quan nên không gọi, hoặc hôm đó em tức và không múon trả lời mình tử tế. Khi mình hỏi lần này em vẫn kể là em đi chơi với các anh chị cùng cơ quan rồi về nhà chị cùng phòng ngủ lại đó. Không hiểu sao mình vẫn biết chắc là em nói dối. Mình hỏi lại em phải chục lần và em lúc trả lời ậm uh, lúc thì ko nói gì. Lúc đó mình quyết định là bắt em phải thề, các bác có thể bảo em nhẫn tâm nhưng thực sự lúc đó em không còn lòng tin vào nó nữa, và cô ấy đã không thề, cô ấy nói sự thật cho mình nghe là cô ấy đã đi uống rượu và về nhà 1 thằng cùng chỗ cô ấy làm và ngủ qua đêm tại đó. Thật sự lúc đó mình chỉ muốn giết chết cô ta, mình cảm thấy đời mình sao lại bất hạnh và nhục nhã như vậy, hơn 6 năm hết mực yêu thương, hy sinh tất cả vì cô ấy mà nó lại đi ngủ qua đêm với thằng khác như vậy. Nó thì cứ một mực bảo không có chuyện j xảy ra nhưng liệu có thằng con trai nào tin được không cơ chứ. Lần này thì mình đã không còn j để níu kéo nữa, trong lòng mình chỉ là một nỗi thù hận, mình thật sự muốn giết chết cô ta nhưng mình đã nghĩ lại, mình sẽ chờ xem với loại người như cô ta sau này sống như thế nào, để xem cái thằng đã ngủ với cô ta sau này nó sẽ đối xử với cô ta ra sao. Cách đây 2 tháng khi nói chia tay thì mình thật sự áy náy và day dứt vì đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy, nhưng ngày hôm qua thì sự day dứt đó đã không còn nữa, với một người như cô ta thì mình không việc j phải như vậy cả. Cô ta đã khóc lóc, van xin mình tha thứ nhưng đối với mình, mình có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện nhưng trừ việc ngoại tình. Mình không thể chấp nhận việc mình yêu thương cô ta hơn 6 năm rồi cô ta lai đi ngoại tình. Mình đã nói với cô ấy rằng "có những việc sai không thể làm lại, phải biết trân trọng những gì mình đang có, không phải đến lúc mất đi rồi mới nhận ra được".
Đây là vài dòng tâm sự chân thành của mình, thanks mọi người đã lắng nghe. Thật sự bg mình đã mất hết lòng tin vào con gái rồi (các chị em có đọc thì bỏ qua dòng này nhé, vì không phải mình vơ đũa cả nắm mà đây chỉ là mình nói ra cảm giác trong lòng mình lúc này).
Mình và người yêu (cũ thôi nhé, vì bg cũng ko còn gì nữa rồi) học chung lớp cấp 3, mình và cô ấy bắt đầu yêu nhau từ năm lớp 11 và nó kéo dài đến hết thời sinh viên và khi hai đứa ra đi làm được 1 năm (thật ra thì cô ấy ra đi làm trước mình, mình thì chỉ mới đi làm được 3 tháng). Khi yêu mình đã giành hết tình cảm cho cô ấy, hy sinh cả những thú vui của bản thân với bạn bè để dành hết yêu thương cho cô ấy, với mình cô ấy bao giờ cũng là số 1, bạn bè và ngay cả gia đình mình đều để đằng sau. Sinh viên bọn mình đều học 4 năm, nhưng mình sau khi học xong lại tiếp tục học thêm 1 khoá học khác mất 1 năm vì mình nghĩ nếu mình học thêm vì công việc sau này của mình sẽ tốt và sẽ đảm bảo được thu nhập cho 2 đứa và cô ấy sẽ không phải bận tâm về việc tiền bạc. Và mọi thứ đều đúng như dự định của mình, mình học thêm 1 năm, ra có công việc tốt và mức lương dù không thật sự cao nhưng nói chung để 2 đứa chi tiêu thì mình tiền lương của mình cũng đủ. Duy nhất chỉ có một điều không như dự định của mình là trong thời gian mình đi học, cô ấy đi làm thì cô ta đã thay đổi. Cái này cũng có lỗi một phần vì mình, do thời gian học thêm 1 năm quá bận, mình thường phải học cả ngày, tối về còn phải lo các bài thuyết trình nên thời gian mình dành cho cô ấy không được nhiều, nhất là vào các kỳ thi. Thật ra mình nhận thây sự thay đổi của cô ấy cách đây cũng nửa năm rồi chứ không phải đến tận bây giờ. Mình biết cô ấy thích đi công tác, thích được đi ăn với thanh niên trong cơ quan, thường xuyên nhắn tin với các thằng cơ quan khác và trong 1 lần máy mình hết pin, mình mượn máy cô ấy thì mặt cô ấy bỗng biến sắc, cô ấy còn giả vờ quàng tay qua vai ôm mình rồi tay ấn phím xoá đi các tin nhắn mà sợ mình đọc mất. Mình tôn trọng không gian riêng của cô ấy và lúc đó vẫn tin với cô ấy, mình chỉ nghĩ là những tin nhắn bạn bè hoặc đồng nghiệp đùa nhau mà cô ấy không muốn mình đọc vì sợ mình hiểu lầm. Mình yêu cô ấy đến lúc chia tay là 6 năm 8 tháng 9 ngày, sau khi yêu nhau được gần 3 năm thì mình và cô ấy quan hệ lần đầu tiên. Mình không phải là người vô trách nhiệm. Mình hiểu được trinh tiết đối với người con gái quan trọng như thế nào và thật sự mình đã dành hết yêu thương, những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy. Mặc dù cô ấy là người ích kỷ, lúc nào cũng chỉ thích đi chơi bạn bè, không quan tâm j đến mình, lúc nào cũng chỉ muốn mình lo cho cô ấy, lúc nào cũng chỉ muốn nhận tình cảm của mình và không quan tâm j đến mình cả. Cũng vì chuyện mình lấy đi sự trong trắng của cô ấy nên nhiều chuyện mình đã bỏ qua cho cô ấy. Cách đây 2 tháng, cô ấy đi chơi qua đêm, em gái cô ấy tưởng cô ấy đi chơi với mình nên đã gọi điện cho mình vì điện thoại cô ấy không gọi được. Mình đang ở nhà mà rất lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy đi đường có chuyện j, đang dắt xe ra ngoài để đi tìm cô ấy thì em gái cô ấy gọi điện cho mình và bảo chị gái ngủ lại cùng bà chị cùng cơ quan. Không hiểu sao những việc liên quan đến cô ấy mình lại có cảm giác rất đúng, cũng có thể vì mình yêu cô ấy lâu quá. Mình có cảm giác không yên và nghĩ rằng mình đang bị phản bội. Mãi đến tận 1h trưa ngày hôm sau cô ấy mới về nhà. Ngay tối hôm đó mình đã gặp và nói chuyện với cô ấy. Lúc đầu mình chỉ định nhắc cô ấy là nếu đi chơi qua đêm thì phải gọi điện về báo sớm không mọi người lo. Mình hỏi cô ấy là cô ấy gọi điện về báo với mọi người ở nhà lúc mấy giờ thì cô ấy bảo là 9h (trong khi mình biết chắc lúc đấy là 11h30 vì trước đấy vài phút em gái cô ấy còn lo lắng gọi điện hỏi cô ấy có đi với mình không). Mình bảo cô ấy hãy nhớ lại là gọi về lúc mấy giờ thì cô ấy chối quanh và cuối cùng cô ấy chả lời xẵng giọng là 10h với ánh mắt thách thức. Mình hỏi cô ấy ngủ ở nhà ai thì cô ấy bảo đi chơi xong ngủ lại nhà chị cùng cơ quan, có lẽ do yêu nhau lâu và mình quá hiểu cô ấy nên khi nhìn cách cô ấy trả lời mình biết là cô ấy nói dối, mình nhẹ nhàng bảo cô ấy lấy điện thoại ra và gọi cho chị đấy và hỏi chị đấy xem tối qua em ngủ nhà chị có đánh rơi chìa khoá, chị tìm giúp em xem có không. Cô ấy đã giữ chặt cái điện thoại và không chịu gọi. Mình hỏi em ngủ ở nhà thằng khác đúng không, em không trả lời và khi mình hỏi lại đến lần thứ 3 thì em lại xẵng giọng bảo là "uh". Lúc đó mình như sụp đổ, mọi thứ đối với mình như chấm hết, mình kiên quyết chia tay. Ngày hôm qua là vừa tròn 2 tháng, mình hẹn gặp em. Mình vẫn hy vọng, mình cho em trả lời lại câu hỏi của mình 2 tháng trước là em ngủ ở đâu vì mình vẫn hy vọng hôm đó em giữ sĩ diện với chị cùng cơ quan nên không gọi, hoặc hôm đó em tức và không múon trả lời mình tử tế. Khi mình hỏi lần này em vẫn kể là em đi chơi với các anh chị cùng cơ quan rồi về nhà chị cùng phòng ngủ lại đó. Không hiểu sao mình vẫn biết chắc là em nói dối. Mình hỏi lại em phải chục lần và em lúc trả lời ậm uh, lúc thì ko nói gì. Lúc đó mình quyết định là bắt em phải thề, các bác có thể bảo em nhẫn tâm nhưng thực sự lúc đó em không còn lòng tin vào nó nữa, và cô ấy đã không thề, cô ấy nói sự thật cho mình nghe là cô ấy đã đi uống rượu và về nhà 1 thằng cùng chỗ cô ấy làm và ngủ qua đêm tại đó. Thật sự lúc đó mình chỉ muốn giết chết cô ta, mình cảm thấy đời mình sao lại bất hạnh và nhục nhã như vậy, hơn 6 năm hết mực yêu thương, hy sinh tất cả vì cô ấy mà nó lại đi ngủ qua đêm với thằng khác như vậy. Nó thì cứ một mực bảo không có chuyện j xảy ra nhưng liệu có thằng con trai nào tin được không cơ chứ. Lần này thì mình đã không còn j để níu kéo nữa, trong lòng mình chỉ là một nỗi thù hận, mình thật sự muốn giết chết cô ta nhưng mình đã nghĩ lại, mình sẽ chờ xem với loại người như cô ta sau này sống như thế nào, để xem cái thằng đã ngủ với cô ta sau này nó sẽ đối xử với cô ta ra sao. Cách đây 2 tháng khi nói chia tay thì mình thật sự áy náy và day dứt vì đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy, nhưng ngày hôm qua thì sự day dứt đó đã không còn nữa, với một người như cô ta thì mình không việc j phải như vậy cả. Cô ta đã khóc lóc, van xin mình tha thứ nhưng đối với mình, mình có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện nhưng trừ việc ngoại tình. Mình không thể chấp nhận việc mình yêu thương cô ta hơn 6 năm rồi cô ta lai đi ngoại tình. Mình đã nói với cô ấy rằng "có những việc sai không thể làm lại, phải biết trân trọng những gì mình đang có, không phải đến lúc mất đi rồi mới nhận ra được".
Đây là vài dòng tâm sự chân thành của mình, thanks mọi người đã lắng nghe. Thật sự bg mình đã mất hết lòng tin vào con gái rồi (các chị em có đọc thì bỏ qua dòng này nhé, vì không phải mình vơ đũa cả nắm mà đây chỉ là mình nói ra cảm giác trong lòng mình lúc này).